Cơn gió thoảng nhẹ qua.Những chiếc lá non tơ khẽ lay trong gió. Cô thả tầm mắt ra bên ngoài ô cửa nhỏ. Những đốm hoa nắng như đang nhảy múa, nắng thật vàng.Lớp trưởng thông báo thầy ốm.Cô nhắn tin "Cậu đón mình nhé.Lớp tan sớm".Tít...Tít...Năm phút sau, cậu replay(hồi âm):25.25.1325(Yêu em, yêu em, mãi mãi yêu em).
Cô thả những bước chân nhẹ tênh tênh trên sân trường.Cột tóc đuôi gà ngúng nguẩy.
- Đợi người yêu à?
Cô bạn cùng lớp hỏi thăm.Cô mỉm cười.Cuộc đời có nhiều điều bất ngờ và những điều trùng lặp.Cô và cậu gặp nhau hoàn toàn bất ngờ, vào một buổi chiều trên bãi biển.
Đó là một ngày buồn.Ba mẹ cô vừa chính thức chia tay nhau.Và hôm ấy, cậu cũng đồng cảnh ngộ.Cô về ở với bà, cậu về ở với mẹ.Biển làm chứng cho cuộc gặp gỡ định mệnh này.Những con sóng cần mẫn vỗ bờ, tung bọt trắng xoá.
Cô nhìn đồng hồ.Đã hơn hai mươi phút trôi qua.Cô cau mày giận dữ, khó chịu.Cô không thèm kiên nhẫn, dợm bước.Kịp lúc cậu trờ xe đến.Nhìn mồ hôi chảy dài trên trán, lưng áo lấm tấm mồ hôi và cậu thở mệt, cô cảm động.Cậu cười cười:
-Mình xin lỗi.
Cô ngạc nhiên.Đây là lần đầu tiên kể từ khi quen nhau cậu nói lời xin lỗi.Cậu dựng chống xe:
-Mình biết lỗi rồi, mình có việc đột xuất.
Cậu lom lom nhìn cô. Khi cười,gương mặt cậu thật sáng, hàm răng trắng đều.Cậu rủ:
-Kem nóng nhé!
Cô ghét cái mặt,nhưng vẫn không thể chối từ.Và cậu biết điều đó.
Con đường Trần Phú nắng chiều cuối ngày vàng nhạt.Cậu đưa tay ra sau tìm kiếm. Cô ngùng ngoằgn rụt lại, cậu nhanh hơn một khắc.Gío chiều se lạnh, tay cậu thật ấm.Quán nằm phía cuối con đường.Kerm trái cây được cho vào cái cốc bằng sứ, nung nóng.Chiếc cốc tạo hình một khúc cây, có hoa văn, nhìn ngộ nghĩnh, hay hay.Kem ngọt, lạnh tê đầu lưỡi.
Cậu nắm tay cô chạy lên đồi.Cỏ ướt mềm dưới chân.Đứng trên đỉnh đồi,với tay,tưởng chừng có thể vọc được một nắm tay.Tóc cô rối bay trong gió.Một giá vẽ dựng lên, bột màu và cọ vẽ vung vãi, giấy cuộn ống gió thốc, lăn tròn theo triền dốc.Bức tranh trên giá vẽ đập gió kêu phành phạch.
Cô gần như quát kên trong điện thoại:
-Mình không cần cậu xin lỗi.Mình ghét cậu.Từ nay chúng ta đừng gặp nhau nữa.
Cạch. Cô tức giận cúp máy, không thèm đợi nghe lời giải thích của cậu.Cậu càng ngày càng quá đáng.Cô không thể chịu đựng hơn nữa.Hơn hai tháng nay cậu luôn trễ hẹn. Nhưng lại không có một lý do cho đàng hoàng.
Hôm sinh nhật cô, cậu hứa đón cô sớm.Nhưng cậu đã đến muộn bốn mươi lăm phút mà không có một lý do.
Cậu gọi điện :
-Khanh có nhớ hôm nay là ngày gì không?
-....
-Hôm nay là ngày mình được biết trên thế giới này có một thứ ngọt ngào nhất,không có bất kỳ điều nào so sánh được.
Cô tò mò:
-Đó là cái gì vậy?
-Môi của Khanh.
Và cô đã ngồi trong quán suốt buổi tối để đợi món quà bất ngờ của cậu. Không một dòng tin nhắn.Cô lủi thủi trên co đường về dài quá đỗi.
Ngày hôm sau, cậu xuất hiện trước cổng trường:"Mình xin lỗi".Nhưng cô không chấp nhận.Cô cần một lời giải thích cho tất cả sự thay đổi này.Cô biết cậu là một chàng trai cao ngạo, là "cái đinh" của khoa mỹ thuật.
Những bài vẽ của cậu luôn được các giáo sư đánh giá cao.
Cậu chưa bao giờ năng nỉ hay xin lỗi một ai.Chỉ có cô là ngoại lệ.Và ngoài câu xin lỗi,cậu không giải thích một lời nào.Có điều gì mà cậu ấy không thể chia sẻ với cô?Cậu ấy đang đùa, hay cậu không coi cô là bạn gái của cậu?.
Tít...Tít...Cô nhìn lên màn hình.Điện thoại hiện số quen thuộc.Tít...Tít...Cô ném chiếc điện thoại xuống gối và leo lên ngồi.
Bà gõ cửa phòng, bảo:
-Chúng mày thật trẻ con.Nó đã đợi suốt hai ngày rồi đấy.
Cậu xuất hiện ở cửa phòng.Hơn một tuần không gặp mà trông cậu hốc hác.Da trắng tái,gầy, hai mắt trũng sâu.Mắt nhìn cô buồn buồn.Trái tim cô mềm ra.
-Khanh à, mình xin lỗi!
Cô vẫn không tha thứ khi nghe cậu xin lỗi.Cô giật tay mình ra khỏi tay cậu đang siết nhẹ.Cô đợi một lời giải thích, một lý do.Cô sẽ mỉm cười, sẽ lo lắng cho cậu về nguyên nhân khiến cậu thay đổi nhiều như thế.Nhưng cậu vẫn im lặng.Cô tức tối xô cậu ra và đứng dậy:
-Cậu đừng nói xin lỗi nếu như cậu không thể không mắc lỗi.Cậu muốn giấu, cậu không xem mình là bạn gái.Và cậu chỉ có thể nói xin lỗi.Mình không cần.
Bà bảo :
-Mấy hôm nay ảnh hưởng gió mùa, trời trở lạnh.Ra đường nhớ quàng khăn ấm kẻo cảm,Khanh nhé.
Cô lấy chiếc khăn ken màu xám tro cậu tặng năm ngoái.Nhìn lên bàn, cô lại thấy ống hoa" tình yêu bất tử" cậu tặng hôm sinh nhật. Hai nụ hoa hồng tỷ muội hé nở đặt trong ống thuỷ tinh bịt kín hai đầu và rút hết không khí.Hai đoá hồng vẫn tươi, hình như chúng khẽ lay lay.
Đã hơn một tháng cậu không liên lạc với cô, không một dòng tin nhắn.Tự nhiên cô vu vơ lo lắng.Cậu không phải là người dễ bỏ cuộc.
Trốn học, lén lút như một tên trộm, cô qua trường cậu.Cô gặp cậu bạn cùng lớp cậu :
-Cậu ấy đã nghỉ học hơn tháng.
-Có chuyện gì với cậu ấy vậy?
-Cậu ấy phải vào viện .
Cậu bạn nhìn cô dò xét.
-Vào viện?
Cô hỏi lại.
-Bài thi phối màu tả cảnh, bố cục cảnh của cậu ấy rất tốt.Nhưng cậu ấy ốm rất nặng.
Cậu bạn thở dài.
Cô đi như chạy đến bệnh viện.
Phòng...Núm vặn cửa inox lạnh buốt trong lòng bàn tay.
Cậu cố xốc người dậy nhưng không đủ sức.Người cậu tái xanh,ốm tong, tóc trên đầu rụng gần hết.Cậu chụp chiếc mũ len mỏng.Bàn tay cậu lạnh ngắt.Cậu nắm lấy tay cô, tay cậu run nhẹ.
-Tại sao cậu lại có thể làm thế với mình?
-Mình xin lỗi.
Gịong cậu yếu ớt, hơi thở mệt nhọc.
Cô đỡ gối kê cho đầu cậu cao lên một chút.Cô hỏi:
-Sao cậu không gọi cho mình?
-Mình xin lỗi.Mình không muốn cậu buồn.Nhưng mình vẫn luôn hy vọng cậu sẽ đến.Bởi những khi gọi cho cậu, nghe giọng nói của cậu, mình luôn sợ mình không còn cơ hội.
Cô gần như quát lên:
-Cậu đâu phải là người dễ bỏ cuộc.Cậu phải đến để xin lỗi mình.Nếu không,mình sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu.Cậu nghe rõ không?
Và cô bỏ chạy, nước mắt chảy dài trên gò má.
Một tuần sau, mẹ cậu đến nhà cô.Bà vận bộ trang phục đen, toát lên vẻ u buồn, sang trọng.Hai mí mắt bà sưng húp.Bà đưa cho cô chiếc hộp xà cừ màu xám sẫm.Trong đó có một trăm mảnh giấy nhỏ ghi những lý do cậu ấy phải nói xin lỗi.
Ngày...Mình đã cố gắng để không đến muộn.Nhưng vừa bước ra khỏi cửa thì mình bị mệt.Tự nhiên mình chóng mặt quá.Nhưng mình đã cố gắng để đón cậu.Tha thứ cho mình nhé.
Ngày...Mình tìm rất nhiều ngày mới có được ống hoa hồng tỷ muội bất tử ở một thành phố du lịch mà mình đã đi qua.Mình thấy nó lâu rồi, may mà mình còn nhớ.Sinh nhật của cậu mình phải dành cho cậu một điều gì đó rất đặc biệt.Mình đã ngất khi đi chuyến xe đò hôm qua.Mọi việc dường như đã quá sức mình.Bằng mọi giá mình vẫn cố gắng để gặp cậu...
Ngày... Hôm nay là một ngày kỷ niệm.Chỉ cần nghĩ đến thôi là trái tim mình đã hân hoan, rộn rã lắm rồi.Cảm ơn cậu đã cho mình biết trên thế gian này có một thứ ngọt ngào mà không có gì sánh được.Đôi môi của cậu.Chỉ cần nghĩ đến thôi...mình quên mất hôm nay là ngày mình phải vô hoá chất.Hãy đợi mình.
Ngày...
Ngày...
Ngày...
Ngày ( Đó là mảnh giấy cậu ấy viết trước khi nhập viện)Mình xin lỗi, mình thật sự không muốn để lại cậu một mìnnh trên cuộc sống này.Nhưng mình đã thua cuộc.Mình xin lỗi.Có thể đến một lúc nào đó...Mình yêu cậu, Thuỵ Khanh...
Kèm với mảnh giấy thứ một trăm ấy là một tấm ảnh,trông cậu ấy gầy xanh nhưng nụ cười vẫn sáng.
Cậu ấy đã thật sự xa cô mãi mãi.Cậu đã thua trong cuộc chiến chống lại căn bệnh ung thư máu.
Nhưng cô vẫn gặp cậu trong những giấc mơ.
Khi cậu ấy cần cô nhất thì cô đã không ở bên cạnh.
Cô đang cần một bờ vai.
Duy ơi, mình xin lỗi!!!!.
mình mói sưu tầm trên web đấy không phải là chuyện của mình đâu